Đầu tiên đến từ Sir Alex Ferguson, ông cầm quân 2 thập kỷ mà ra đi lại chỉ dùng 2 tuần để quyết định phương án David Moyes là người kế vị mình. Ai cũng thấy sai sai trong việc “đem con bỏ chợ” này.
David Moyes không tệ nhưng bắt ông thay thế cái bóng quá lớn của Ferguson là độc ác. Phải tầm như Pep Guardiola, Jose Mourinho, Carlo Ancelotti… ngày đó mới đủ uy tín và bản lĩnh để ngồi ghế ấy.
Sa thải Moyes, họ chọn Van Gaal, một người “quá lứa lỡ thì”. Mãi đến năm 2016, họ mới tìm đến Jose Mourinho, người công khai về MU từ năm 2014 nhưng bị ngó lơ. Kết cục: đúng người sai thời điểm.
Chán Mourinho, họ lại bị ru ngủ bởi chuỗi 14 chiến thắng liên tiếp Ole Gunnar Solskjaer. Và sau đó nhận ra sự thật. Vậy là họ đi tìm người luôn nói về 2 chữ “triết lý”: Erik ten Hag. Mọi thứ còn tồi tệ hơn khi Ten Hag gây chiến với tất cả.
Sau đó Ruud van Nistelrooy tạm quyền, nhưng không dùng (chắc chắn rút kinh nghiệm từ Solskjaer), vậy là Ruben Amorim được chọn. Bây giờ, hãy nói về vị HLV người Bồ Đào Nha.
Một tuần trước, Sir Jim Ratcliffe đã tuyên bố Ruben Amorim là một HLV trẻ xuất sắc và sẽ gắn bó lâu dài với CLB. Không nghi ngờ gì về một sự đảm bảo có tính tương lai như thế dành cho vị HLV đang dẫn dắt đội bóng đi đến… thành tích tệ hại nhất kể từ năm 1974 của CLB.
Tuy nhiên, tuyên bố ấy giống như một sự bảo thủ nhiều hơn là chuyên môn. Bởi vì Ruben Amorim là do bộ sậu của Jim Ratcliff đem về, và họ bằng một sự lạc quan tếu đã tin rằng sơ đồ 3 hậu vệ của Amorim sẽ đem vinh quang về lại Old Trafford. Đó tất nhiên là quyết định của những người không hiểu biết về bóng đá Anh mà cho rằng đó mới là cách mạng.
Kết cục MU thua nhiều hơn thắng, và chuẩn bị bỏ thêm 300 triệu bảng nữa ra thị trường chuyển nhượng để đem về đôi ba anh chàng đá wing-back tốt, hòng còn có cơ hội cho Ruben Amorim trổ tài ở sơ đồ 3 hậu vệ.
Nhưng mà gượm đã, 300 triệu bảng mua sắm ở đâu ra khi MU đang thắt chặt chi tiêu, sa thải hơn 200 người, và còn đưa ra dự báo đầy tính bi quan rằng cuối năm này khả năng ngân khố trống rỗng?
Bây giờ giả sử nhé, 300 triệu bảng không phát huy tác dụng, thế là MU lại sa thải Amorim để đá 4 hậu vệ. Ồ, vậy thì mấy anh chàng đá wing-back tốt coi như phế rồi.
Sai lầm của MU chính là việc chọn HLV. Đó là sai lầm lớn nhất, kinh khủng nhất, và là sai lầm có tính quyết định đến tất cả mọi nỗi đau khổ, nhục nhã, bết bát, lẫn tình hình tài chính ảm đạm của CLB vĩ đại này.
Vâng, nếu bạn không tin HLV có thể thay đổi một cơ đồ, bạn hãy nhìn trường hợp Diego Simeone đưa Atletico Madrid từ suýt phá sản, đá giải hạng 2, lên đến vị trí hôm nay. Tất nhiên ngược lại, những HLV tệ có thể biến một CLB từ số 1 đến số 14 vậy.