Một thế giới khác
Sự khác biệt lớn nhất, tất cả đều cảm nhận được, là vào năm 2013, không có đại dịch Covid-19. Cũng vì không có Covid-19, nên mùa giải vẫn bắt đầu vào tháng 8, và thời điểm M.U lên đỉnh ở vòng 17 cũng chỉ mới vào giữa tháng 12 (thay vì giữa tháng 1 như bây giờ). Lúc ấy, Vương quốc Anh vẫn là thành viên của EU, còn Sir Alex cũng vẫn chưa giải nghệ.
Về thể thao, M.U vẫn là thế lực. Kết thúc vòng 17, họ có nhiều hơn kình địch cùng thành phố là Man City 6 điểm. Kình địch lịch sử, Liverpool, thì đã kém họ tới 20 điểm sau thất bại 1-3 trên sân nhà trước Aston Villa. Đó là mùa giải đầu tiên của HLV Brendan Rodgers, người đã đặt niềm tin (có vẻ là sai chỗ) vào các tân binh Fabio Borini, Joe Allen và Oussama Assaidi. Để thấy rõ hơn là thời thế đã thay đổi nhiều đến thế nào, xin nhắc lại là thời điểm M.U lên đỉnh, Stoke City cũng không thua nhiều hơn họ (cùng 3 trận). Họ phải xếp thứ 9 đơn giản vì hòa quá nhiều.
Một đội hình khác
HLV Ole Gunnar Solskjaer xứng đáng được ngợi khen. Từ sau khi Sir Alex nghỉ hưu, chưa bao giờ M.U thấy ngai vàng Premier League gần như lúc này. Vị HLV người Na Uy cũng đã làm được những điều mà 3 người tiền nhiệm là David Moyes, Louis van Gaal và Jose Mournho không làm được, đó là truyền “tinh thần M.U” vào từng cầu thủ, bất kể người đó “sao số” thế nào. Nhìn cái cách Bruno Fernandes và đặc biệt là Paul Pogba lăn ra sân để đá, có thể tin là về công tác nhân tâm, HLV Solskjaer đã làm được những gì cần làm.
Nhưng còn một thực tế khác. Đó là so với lần cuối M.U lên đỉnh Premier League sau 17 vòng, tức vào giữa tháng 12/2013 với Sir Alex, đội hình Quỷ đỏ lúc này chất lượng hơn hẳn. Để tiện so sánh, đội hình tối ưu của M.U 8 năm trước gồm: De Gea; Rafael, Ferdinand, Evans, Evra; Carrick, Cleverley; Valencia, Rooney, Young; Van Persie. So với đội hình đá chính của M.U trên sân của Burnley vừa rồi gồm De Gea; Wan-Bissaka, Bailly, Maguire, Shaw; Pogba, Matic; Rashford, Fernandes, Martial; Cavani, rõ ràng là đội hình hiện tại chất lượng hơn hẳn. Ít ra thì đội hình này cũng vượt trội về giá trị chuyển nhượng.
Tuy nhiên, giữa hai đội hình này có một điểm chung là phụ thuộc vào một cầu thủ. Chỉ khác đôi chút ở mức độ. Năm 2013, M.U vô địch gần như là nhờ công của một mình Robin van Persie. Tiền đạo người Hà Lan không chỉ ghi được nhiều bàn thắng, mà còn ghi được nhiều bàn quan trọng, mang tính quyết định trong nhiều trận đại chiến của Quỷ đỏ. Còn năm nay, M.U đang phụ thuộc nhiều vào Bruno Fernandes. Về đẳng cấp, Bruno có thể chưa bằng Van Persie. Nhưng khả năng làm những người xung quanh chơi tốt hơn thì cầu thủ người Bồ Đào Nha đang tỏ ra vượt trội.
Nhưng nói gì thì nói, đội hình M.U năm 2013 là tập hợp của những nhà vô địch. Về đẳng cấp của từng cá nhân, hay giá trị chuyển nhượng, họ có thể kém các đồng nghiệp trong đội hình hiện tại, nhưng quan trọng là họ đều biết làm thế nào để chiến thắng. Trong đội hình ấy có những cầu thủ sinh ra để vô địch, và hoặc đang ở độ chín của sự nghiệp, hoặc có thừa kinh nghiệm, ví dụ như Nemanja Vidic (31), Rio Ferdinand (34), Patrice Evra (32), Michael Carrick (31), Paul Scholes (38), Ryan Giggs (39), Rooney (27), Valencia (27), hay Nani (26)...
Ai cũng phải trải qua lần đầu tiên. Những Wan-Bissaka, Rashford, Maguire... cũng vậy, họ cần một lần lên đỉnh, trước khi có thể khẳng định mình như những nhà vô địch bẩm sinh. Và việc họ có thể vô địch hay không phụ thuộc rất nhiều vào trận đại chiến với Liverpool sắp tới. Mùa này, M.U đá đại chiến không ổn lắm...
Kém ở đại chiến
Mùa trước, M.U của Solskjaer là một trong những CLB thể hiện tốt nhất trong các trận đấu giữa các đội bóng thuộc Big Six. Nhưng mùa giải năm nay, họ thể hiện rất tệ trong những trận đấu kiểu này. M.U đã thua Tottenham 1-6, thua Arsenal 0-1, hòa Chelsea và Man City với cùng tỉ số 0-0. Ngoài ra, họ còn không thắng được Leicester (2-2).
42. Cùng thời điểm này ở mùa giải 2012/13 - mùa giải gần nhất Man United vô địch Premier League - họ đã có được 42 điểm, nhiều hơn 6 điểm so với điểm số của M.U hiện tại. M.U của Sir Alex lúc ấy thắng 14/17 trận.