Có thể thấy, danh tiếng thực sự là thứ nguy hại với những người háo danh. Ronaldo càng ngày càng lộ vẻ háo danh, cho dù anh ta đã thừa mứa danh lợi. Nếu không tại sao trong một cuộc phỏng vấn bình thường, Ronaldo vẫn cứ phải lôi Pep Guardiola và PSG - 2 đối tượng đã từ chối sử dụng Ronaldo - để móc mỉa theo kiểu “khen cho nó chết”.
Chúng ta đều biết câu chuyện đua tranh liên tu bất tận giữa Lionel Messi và Ronaldo, từ số lượng bàn thắng đến danh hiệu, thậm chí cả thành tích hầu toà. Nhưng rõ ràng, Messi rất kiệm lời khi nhắc đến Ronaldo, như thể nói đến tên của cầu thủ này đánh răng 70 kiếp bù lại. Trong khi đó, Ronaldo cứ thừa cơ là gọi tên Messi, như để “bú fame” vậy.
Bởi Messi cũng như Pep Guardiola đều là những đề tài mà Ronaldo thích nói đến, thích khen ngợi nhưng để dìm họ xuống còn mình nổi lên cao. Điều này gợi nhớ đến lời dạy của Khổng Tử: “Kẻ tiểu nhân luôn nói chuyện về quân tử để tỏ vẻ thanh cao. Còn người quân tử không bao giờ nhắc tên tiểu nhân để giữ mình trong sạch”.
Rõ ràng, cái lưỡi của Ronaldo hoàn toàn khác cái lưỡi của Messi hay Guardiola, cho dù chúng đều không có xương nên “vạn đường lắt léo”, đều cấu tạo bằng thịt và nặng chừng 1 lạng. Điều này càng khiến chúng ta khâm phục trí tuệ của Socrates, nhà hiền triết Hy Lạp cổ đại chứ không phải ngôi sao của ĐT Brazil tại World Cup 1982.
Chuyện là, một lần được nhà quý tộc sai đi mua một thứ minh triết nhất về nấu bữa tối, Socrates đã ra chợ mua một cái lưỡi bò về nấu món ragu tuyệt ngon. Nhà quý tộc ngạc nhiên, Socrates liền giải thích: Nói những điều hay lẽ đẹp, nói những điều thiện tri thức, chẳng phải là minh triết hay sao.
Hôm sau, nhà quý tộc lại sai Socrates đi mua một thứ ngu xuẩn nhất về nấu bữa tối. Lần này, Socrates lại mang về một cái lưỡi và nấu món ragu cũng tuyệt ngon, đồng thời giải thích: Nói những điều độc địa, ngu xuẩn, khốn nạn cũng chính là cái lưỡi này.
Như thế, chúng ta có thể thấy lưỡi của Ronaldo thuộc dạng nào cho dù chủ của nó là siêu sao bóng đá, danh tiếng lẫy lừng, tiền bạc vô kể, chỉ không thấy khoe học thức, bằng cấp và những điều tử tế trong cuộc sống. Cái lưỡi này đã bị ám ảnh một cách hằn học bởi những người đã “chẳng may” hơn chủ của nó về số lượng Quả bóng vàng, hoặc đã trót dại mua thù chuốc oán.
Thế nên, Ronaldo không bao giờ làm chúng ta hết ngạc nhiên khi phô bày bản chất thật của mình qua những cử động của cái lưỡi, với những thông điệp được phát ra. Nhưng Messi và Guardiola lại chẳng lạ, họ biết mình không nên dây, cứ phải “kính nhi viễn chi” cho đỡ mùi, kệ cho Ronaldo cứ nói, họ cứ đi.