Thời gian luôn được biết đến với sự tàn nhẫn bẩm sinh: sông cạn, đá mòn, thép gỉ hay vạn sinh linh sớm muộn cũng tan biến dưới dòng chảy vô tận của thời gian. Dẫu vậy, 5 năm không phải cái gì đó quá ghê gớm. Sau 5 năm, Javier Zanetti vẫn trẻ. Sau 5 năm (hay hàng chục năm), Milano vẫn là kinh đô thời trang. Sau 5 năm, sân Giuseppe Meazza vẫn uy nghi, bề thế. Vậy mà sau 5 năm đó, một công trình kiến trúc đồ sộ ngày nào lại tan hoang đến đau lòng.
Công trình ấy có tên là Inter Milan. 5 năm trước, Inter của Jose Mourinho trên đỉnh châu Âu (vô địch Champions League). 4 năm trước, Inter của Rafael Benitez trên đỉnh thế giới (đăng quang FIFA World Cup Club). Còn chiến quả kỳ vĩ nào mà Nerazzurri chưa từng nếm trải? Inter có tất cả: tiền bạc, địa vị, sự nể phục cả trong lẫn ngoài biên giới Italia. Nếu Inter là một chàng trai, chẳng thiếu gì cô gái tự nguyện “xin chết”.
Inter bắt đầu đi xuống kể từ sau thời Mourinho
Ở mặt con người trên sân, sự chuẩn bị của Nerazzurri là thiếu chu toàn. Thế hệ cầu thủ đưa Inter lên đài cao muôn trượng như Javier Zanetti, Maicon, Thiago Motta, Diego Milito, Wesley Sneijder và Samuel Eto’o rời Inter bởi nhiều lí do khác nhau. Người chạy theo tiếng gọi đồng tiền, người sa sút phong độ, người lại giải nghệ khi tuổi đã cao. Không có bất kỳ thay thế xứng đáng nào để duy trì thành công, sự kém cỏi của lò đào tạo cũng như đội ngũ chuyển nhượng ở sân Giuseppe Meazza đã khiến Inter nếm trái đắng.
Mancini đang nỗ lực để "hồi sinh" Inter
Lối đi nào cho cựu vương?
5 năm “ngủ đông” là quá đủ cho cả bộ máy Inter. Tham vọng của Nerazzurri bắt đầu nhen nhóm qua quyết sách ở phiên chợ Đông: mang về Lukas Podolski và Xherdan Shaqiri. Đó đều là những ngôi sao “sa cơ”, song vẫn hơn hẳn so với chất lượng nhân sự hiện tại mà Inter đang sở hữu. Tín hiệu tích cực đã tới khi Nerazzurri vươn lên… 2 bậc (xếp thứ 7 và có thể thấp hơn sau loạt đấu bù), lọt vào vòng 1/8 Europa League (trên lý thuyết vẫn chưa bị loại). Cách đây 5 năm, nếu coi đó là niềm vui của Inter thì đó chẳng khác nào sự sỉ nhục. Bây giờ thì khác, cứ coi như “ăn mày vớ chiếu manh” đi.
Ông chủ Erick Thohir chưa thể biến Inter thành 1 thế lực đáng gờm như trước đây
Đó là lực lượng không có gì nổi trội. Mauro Icardi là hy vọng gần như duy nhất của Nerazzurri lúc này, đan xen với đôi phút rực sáng của Freddy Guarin. Trong số 2 tân binh thì Lukas Podolski được giao nhiệm vụ… đánh bóng ghế dự bị, Shaqiri mới chỉ đá ở mức rất vừa phải. Mateo Kovacic còn quá non để gánh vác trọng trách còn Ranocchia được mang băng đội trưởng bởi kinh nghiệm dày dặn chứ chẳng phải cái gì đó quá xuất chúng.
Mancini chưa bao giờ được biết đến bởi cá tính, nên việc chiến lược gia người Italia không (hoặc chưa) mang lại cá tính cho Inter cũng đâu có bất ngờ. Nerazzurri cầm hoà Juventus, Napoli song lại thất bại bẽ mặt trước Sassoulo, Torino. Sân nhà Giuseppe Meazza càng không đáng gọi là “pháo đài”, khi Inter không thể thắng Fiorentina hay đội bóng đứng áp chót Cessena ở 2 trận đấu gần nhất.
Inter vừa để Cesena cầm hòa 1-1 ở vòng 27 Serie A
Thống kê chuyên môn của nửa xanh-đen thành Milan mùa này không hề tệ. Họ cầm bóng tốt thứ 2 (sau AS Roma), dứt điểm nhiều thứ 4, có hàng công mạnh thứ 4 mà vẫn chỉ xếp thứ 7. Có trước lợi thế, Inter không thể bảo vệ nó, thậm chí mất trắng điểm số dù đã cầm gần chắc phần thắng trong tay. Inter của Mancini chẳng “điên” như bài hát truyền thống “Pazza Inter” của họ, càng không chặt chẽ như thời của Mourinho. Tóm lại, Inter hiện nay là thực thể không-rõ-ràng.
Kém nhóm dự Europa League 6 điểm, “cửa” đi châu Âu mùa sau vẫn còn rất sáng cho Nerazzurri. Nhưng cứ đá thế này, lấy lại vị thế trong nước hay tìm lại quá khứ Champions League, tất cả sẽ chỉ là giấc mơ hoang đường mà người Inter thấy được mỗi khi đêm về.