Trước khi thành danh như hiện tại, Hoàng Đức từng trải qua giai đoạn khó khăn nhất trong sự nghiệp, đứng trước nguy cơ bị loại khỏi lò đào tạo Viettel. Câu chuyện ở thời điểm đó là như nào, thưa ông?
Lần đầu tiên tôi được chứng kiến Hoàng Đức chơi bóng vào cuối năm 2014. Đó là thời điểm tôi bắt đầu ra làm công tác đào tạo trẻ của Viettel. Ngay buổi thứ 2, tôi xem buổi tập của đội U15. Khi đó, tôi đã thấy ấn tượng với cầu thủ đá tiền đạo cao, gầy, khéo. Tôi có hỏi HLV Đặng Phương Nam: “Ôi, sao cái lớp này có cái thằng bé này hay thế?”. HLV Phương Nam bảo đây là cầu thủ lứa trên, không được đi đá giải nên phải đẩy xuống lớp này để tập nhờ. Chính câu nói ấy của thầy Nam làm tôi ấn tượng nhất với cậu bé này. Tôi ấn tượng nhất với thái độ của Đức. Dù là một cầu thủ lớp trên xuống tập với các em nhưng không bỡn cợt, không hờ hững, không xem thường và không bắt nạt các em. Chính thái độ này đã gây ấn tượng mạnh nhất cho tôi, không phải khả năng chơi bóng của cậu ấy.
Từ ấn tượng tốt ban đầu dành cho Hoàng Đức, tôi có hỏi các bạn cùng lứa về cậu ấy khi tôi được phân bổ về làm trợ lý đội U19 Viettel tham gia VCK U19 QG. Các bạn có kể về Đức. Qua đó, tôi biết cậu ấy đang trải qua thời điểm rất khó khăn với một cầu thủ trẻ. Tức là cậu ấy bị dày xéo về mặt tâm lý. Trong khi các bạn tham gia giải thì mình bị đẩy xuống lớp dưới. Và từ đó, tôi nghĩ, trong tư tưởng, tâm lý của Đức đã xuất hiện suy nghĩ đầu hàng nên dẫn đến việc cậu ấy chán nản.
Từ một cầu thủ “không trong diện quy hoạch”, muốn buông xuôi tất cả, Hoàng Đức đã lột xác khi làm việc cùng ông ở đội U17 Viettel. Ông đã làm gì để thay đổi cậu ấy?
Cũng may, sau VCK U19, tôi được giao làm HLV trưởng đội U17 Viettel, lứa Hoàng Đức. Đây là cơ duyên, vì lứa này được đánh giá là lứa tốt của Viettel. Tôi từng được làm công tác đào tạo ở 4 trung tâm, 4 CLB khác nhau. Nhưng phải thừa nhận, chất lượng và năng lực của cầu thủ trẻ ở Viettel là tốt nhất. Để loại một cầu thủ trẻ về mặt năng lực tôi nghĩ là khó bởi trung tâm Viettel đều có chất lượng tốt. Để loại họ không phải do năng lực mà là thiếu động lực.
Bản thân tôi nhiều năm làm công tác đào tạo trẻ, với mẫu cầu thủ hết động lực, tôi có ít nhiều kinh nghiệm để vực dậy cho họ. Thực ra, Đức là một trong những trường hợp mà tôi thay đổi dễ nhất. Bởi vì cậu ấy rất thông minh, cầu tiến, lắng nghe. Qua nói chuyện trao đổi, qua các buổi tập, về những lần gặp gỡ, tôi nghĩ phần nào lấy động lực cho Đức.
Ông có thể chia sẻ một kỷ niệm mà mình nhớ nhất trong quãng thời gian làm việc cùng với lứa của Hoàng Đức?
Có một câu chuyện mà đến bây giờ tôi nói thật sự là vẫn tin vào cảm giác của mình. Đó là câu chuyện ở TP.HCM khi chúng tôi vào chuẩn bị tham gia giải U17 toàn quốc năm 2015. Tôi có gọi Hoàng Đức và Đức Chiến vào phòng. Tôi đặt cho họ câu hỏi rằng: 2 đứa có tin là sau này sẽ được khoác áo ĐT Việt Nam không và là trụ cột của Viettel không? Thời điểm đó, thái độ của 2 cậu ấy rất bất ngờ, quay sang nhìn nhau, không có chút niềm tin ở bản thân mình. Tôi chỉ nói ngắn gọn với họ một câu là tin đi. Và đúng là sau này các cậu ấy đã làm được điều đó, tức là được khoác áo đội tuyển trẻ, ĐTQG và là trụ cột của Viettel, chúng tôi có gặp lại nhau tôi nói trêu rằng: “thầy nói bừa thôi”. Nhưng thực sự tôi tin cảm giác của mình, có niềm tin dành cho các cầu thủ mà mình huấn luyện.
Việc làm đó của tôi, thực ra từ cảm giác, cách nhìn nhận của riêng tôi. Đó cũng là cách tôi thể hiện lòng tin vào các cầu thủ trẻ. Và tôi cũng muốn vạch ra một định hướng, một mục tiêu xa hơn bởi hạn chế nhất của các cầu thủ trẻ là mục tiêu, góc nhìn. Họ nhìn ko được dài, ko được xa. Là một HLV, nhất là người làm trẻ như tôi thời điểm đấy thì cần phải đưa ra đích, động lực xa hơn để họ hướng tới. Thật sự may mắn khi Hoàng Đức là con người cực kỳ cầu tiến. Nếu Đức nghiêm túc suy nghĩ làm điều gì đó thì sự tập trung và quyết tâm của cậu ấy rất tốt.
Xuất phát điểm thua kém các đồng đội cùng trang lứa nhưng Hoàng Đức lại đang có những bước thăng tiến vượt bậc, trở thành trụ cột của Viettel và ĐTQG. Ông có cảm thấy bất ngờ với những gì mà cậu học trò năm nào đạt được?
Thành công của Đức bây giờ, bản thân tôi không ngạc nhiên một chút nào. Tôi tin cậu ta từ khi còn là cầu thủ trẻ, không phải đến thành công như bây giờ thì tôi mới tin. Tôi không bất ngờ với những gì mà Đức có được bây giờ. Vì tôi hiểu cậu ấy. Cậu ấy có những phẩm chất, nhân cách trong con người xây dựng để tạo được những thành quả này. Nếu cậu ấy quyết tâm đạt được điều gì đấy thì sẽ làm được. Thế nên, đến bây giờ ai có thể bất ngờ về thành công của Hoàng Đức, nhưng bản thân tôi lại không cảm thấy bất ngờ một chút nào. Đó chỉ là vấn đề thời gian thôi. Với con người, sự nỗ lực, tập trung của Đức trong nghề nghiệp này thì thành công đến sớm hay muộn.
Cảm xúc của ông thế nào khi chứng kiến Hoàng Đức thành danh như hiện tại?
Thực sự, khi nhìn thấy Hoàng Đức thành công như bây giờ cảm xúc của tôi đương nhiên là vui mừng, hạnh phúc. Nhưng cái tôi quan tâm hơn là mong Đức vẫn luôn là Đức. Luôn đạt được mục tiêu khó hơn nữa, cao hơn nữa và xa hơn nữa. Mong cậu ấy luôn duy trì phong độ, giá trị của mình. Cái đó là điều tôi lưu tâm, không chỉ niềm vui, hạnh phúc đơn giản. Hy vọng, Đức duy trì được phong độ như hiện tại, cống hiến như hiện tại, hướng cái gì đó xa hơn, khó hơn để làm mới bản thân, duy trì luôn được giá trị của mình.
Hoàng Đức đang nhận được rất nhiều lời mời sang nước ngoài thi đấu. Ông nghĩ sao về điều này?
Nếu Đức có cơ hội ra nước ngoài thi đấu thì đó là điều tuyệt vời không chỉ với bản thân cậu ấy mà còn mang nhiều ý nghĩa với bóng đá Việt Nam. Về mặt chuyên môn, tôi vẫn luôn tin tưởng Đức có thể thích nghi được với các giải đấu cao hơn như Nhật Bản hay Hàn Quốc.
Xin cám ơn ông về cuộc trao đổi!