Thành thật mà nói, tại V.League hay môi trưởng bóng đá Việt Nam, chuyện thừa nhận sai lầm hay xin lỗi công khai còn là điều hiếm hoi, hành động dứt khoát và đầy tự trọng ấy như một làn gió mới giữa bầu không khí vốn nhiều áp lực và thị phi. Chúng ta không cần đi sâu vào nội tình của Bình Dương, hay tìm nguyên nhân cụ thể cho thất bại của đội bóng. Điều đáng nói ở đây là sự can đảm. một sự can đảm rất hiếm thấy: Dám đối diện, dám nhận sai và dám lùi lại khi bản thân cảm thấy không còn đủ sức gánh vác.
Trong một môi trường mà nhiều người sẵn sàng đổ lỗi cho ngoại cảnh, cho trọng tài hay học trò, thì việc một nhà cầm quân trẻ chủ động xin từ chức là một minh chứng rõ ràng cho tinh thần trách nhiệm và nhân cách nghề nghiệp. Có thể Công Mạnh chưa phải là người thành công nhất, nhưng anh đã làm được điều mà không phải ai cũng đủ bản lĩnh để thực hiện: Ra đi trong danh dự, không né tránh, không viện cớ.
Câu chuyện của Nguyễn Công Mạnh như một lời nhắc nhở cho tất cả những người đang làm nghề, đó là quyền lực đi kèm trách nhiệm và nếu không thể làm tròn trách nhiệm ấy, việc lùi lại để giữ vững phẩm giá là lựa chọn không hề yếu đuối, mà là sự mạnh mẽ đích thực.
Thực tế, trong giới bóng đá vẫn còn những người chọn lối đi khác như luồn lách, tranh đấu, thậm chí nói xấu đồng nghiệp để tồn tại. Nhưng hành động của Công Mạnh đã mang đến niềm tin rằng, sự tử tế, dũng khí và tinh thần quân tử vẫn chưa hề mai một. Bóng đá cũng như cuộc sống, sau cùng vẫn sẽ ghi nhớ và trân trọng những người dám sống thật, sống đẹp.